Dựa trên mười năm nghiên cứu và một kho lưu trữ lớn các nguồn chính nằm trong các kho lưu trữ ở Warsaw, Paris, London, New York và Washington, DC, cuốn sách Fryderyk Chopin: A Life and Times đồ sộ của Alan Walker là cuốn tiểu sử toàn diện nhất về nhà soạn nhạc người Ba Lan vĩ đại. Có thể coi tác phẩm của Walker là một cuốn tiểu sử hiệu đính, nhằm xóa tan nhiều huyền thoại và truyền thuyết vẫn tiếp tục bao quanh Chopin. Cuốn sách là một cái nhìn sâu sắc về cuộc sống đầy kịch tính của nhà soạn nhạc; tập trung đặc biệt là thời thơ ấu và tuổi trẻ của Chopin ở Ba Lan, được đưa vào phù hợp với những phát hiện học thuật mới nhất được đưa vào một cách phù hợp, cũng như cuộc sống lãng mạn của Chopin với George Sand, người mà ông đã sống cùng trong chín năm. Toàn diện và hấp dẫn, được viết bằng một giọng văn dễ đọc, đây là một cuốn tiểu sử mang tính học thuật nhẹ nhàng: phù hợp với nghệ sĩ piano chuyên nghiệp cũng như dành cho những người yêu âm nhạc bình thường.
Cuốn sách nhạc cổ điển của năm 2018 do tờ The Sunday Times (Vương quốc Anh) bình chọn. Một trong những Sách hay nhất năm 2018 do tờ The Economist bình chọn
TRÍCH ĐOẠN HAY
Tôi muốn khẳng định một điều dù không thể chứng minh nhưng tôi chắc chắn đúng. Trong bán kính năm mươi km từ nơi tôi đang viết Lời mở đầu này, một người nào đó ở đâu đó đang chơi hoặc nghe nhạc Chopin. Nó cũng không phụ thuộc vào vị trí bàn viết của tôi — hiện được đặt gần Toronto. Chuyển nó đến New York, London, Berlin, Vienna, Moscow hoặc Bắc Kinh, và điều khẳng định ấy vẫn sẽ đúng. Dù ở múi giờ nào, mặt trời cũng không bao giờ lặn đối với âm nhạc Chopin. Hàng triệu người nghe bị lôi cuốn vào nó. Các đài phát thanh trên khắp thế giới phát sóng các sáng tác của ông. Doanh số các bản thu âm nhạc Chopin vẫn giữ vững phong độ, ngay cả khi những nhà soạn nhạc khác mất đi sự ái mộ. “Độc tấu Chopin” càng ngày càng được yêu thích, một kịch mục cố định trong phòng hòa nhạc. Các cuộc thi Chopin liên tục xuất hiện trên toàn cầu. Cuối cùng, và đáng chú ý nhất, Chopin đã trở thành biểu tượng của một quốc gia. Ông là người con trai lỗi lạc nhất của Ba Lan. Có nhà soạn nhạc nào khác mà người ta có thể nói về bằng những điều tương tự? Bữa tối được phục vụ vào lúc 5 giờ chiều và sau khi kết thúc, thời gian buổi tối có thể được dành cho việc giải trí. Sand thường có khách khứa đến chơi và khi không khí sau bữa ăn trở nên đặc biệt thoải mái, không khó để thuyết phục Chopin chơi piano và thậm chí chọc cười khán giả với những màn bắt chước nổi tiếng của mình. Sau khi mê hoặc họ với màn biểu diễn piano, anh cố ý phá bỏ sự quyến rũ anh vừa tạo ra. Liếc qua gương, anh chỉnh lại cà vạt, làm rối mái tóc, làm vài điệu bộ tương ứng khiến khán giả phải bật cười với màn bắt chước của mình, theo như lời của Sand “một người Anh lạnh lùng, một người già lạc lõng, một quý bà Anh đa cảm hoặc một tay Do Thái hám lợi. Họ thuộc kiểu đáng thương nhưng hài hước và được thể hiện hoàn hảo đến nỗi mọi người bị thu hút vào màn đó của anh ấy mà không biết chán”. Chính Chopin là người bắt đầu truyền thống diễn kịch và kịch câm ở Nohant với những màn diễn được ứng biến và có đủ vai cho bất kỳ ai muốn tham gia. Các trò giải trí này cuối cùng đã truyền cảm hứng cho Maurice Sand lập nên Nhà hát múa rối Nohant, với dàn nhân vật được lấy ra từ các vở hài kịch ứng tác cũ (commedia dell’arte) - trong số đó có Arlecchino, Pantalone, Il Dottore và Zanni. Việc sáng tác của anh ấy rất ngẫu hứng, kỳ diệu. Anh ấy có được những ý tưởng mà không phải tìm kiếm chúng, không cần dự đoán về chúng. Chúng đến trên cây đàn piano của anh, bất chợt, hoàn thiện, tuyệt mỹ hoặc ngân lên trong đầu khi anh đi dạo và anh phải chạy vội về, quăng mình vào cây đàn để bản thân lắng nghe chúng. Nhưng sau đó sẽ bắt đầu một quá trình lao động đau lòng hơn mọi thứ tôi đã từng chứng kiến. Đó là một chuỗi những nỗ lực để nắm bắt lại một số chi tiết nào đó của các chủ đề mà anh ấy vừa nghe trong sự bất lực và thiếu kiên nhẫn: những gì anh ấy hình dung về tổng thể được phân tích quá mức trên giấy và sự lo ngại việc ghi chép lại không đầy đủ (theo như ý anh ấy) đã ném anh vào sự tuyệt vọng. Anh giam mình trong phòng cả ngày, rên rỉ, đi lại, bẻ gãy bút, lặp lại hoặc thay đổi ô nhịp hàng trăm lần, liên tục viết ra rồi lại xoá đi và làm lại từ đầu vào ngày hôm sau với sự tỉ mỉ và kiên nhẫn kinh khủng. Anh mất sáu tuần cho một trang nhạc, chỉ để trở lại và viết những gì anh có trong bản nháp đầu tiên.